Từ một cậu bé trường làng từng bị chê cười khi chỉ đạt 6/20 điểm thi học sinh giỏi Toán huyện, Trần Trọng Hiệp đã kiên định bước đi, từng bước biến lời hứa với chính mình thành hiện thực, để rồi trở thành Tech Lead ở tuổi 23, dẫn dắt gần 40 nhân sự phát triển các ứng dụng công nghệ tài chính, đạt hàng loạt thành tích xuất sắc, nhưng quan trọng hơn, là một người trẻ sống có mục tiêu, có trách nhiệm, và luôn hướng về gia đình, cộng đồng.
Ngay từ khi chưa ra đời, Hiệp đã được ông nội đặt cho cái tên mang nhiều khát vọng – “Trọng Hiệp”, với mong ước cháu trai nội đầu tiên sẽ trở thành một “Đại Hiệp Cái Thế”, san bằng những bất công trên đời. Dòng họ của Hiệp nối tiếp nhau thành một câu: “San Bằng Thế Giới”, nhưng cuộc sống của cậu bé ở một xã nhỏ tỉnh Thái Bình lại chưa từng “bằng phẳng” như cái tên ấy.
Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, tuổi thơ của Hiệp gắn liền với những ngày thiếu vắng cha mẹ vì họ phải tha hương làm thuê tận Tây Nguyên. Hiệp lớn lên trong sự cưu mang của ông bà, cô bác, hàng xóm, giữa những ngã rẽ dễ trượt ngã, nhưng cũng là nơi nhen nhóm khát vọng vươn lên từ những điều nhỏ bé nhất.
Hiệp không phải “thần đồng” như nhiều câu chuyện truyền cảm hứng khác. Lần đầu thi học sinh giỏi Toán huyện năm lớp 8, Hiệp chỉ đạt 6/20 điểm, bị mắng, bị nghi ngờ, và quan trọng hơn là bị chính mình thất vọng. Nhưng chính đêm hôm ấy, đứng ngoài hiên trong gió mát, cậu bé tự hứa với chính mình: “Năm sau, mình phải đỗ chuyên Toán.”
Lời hứa ấy bị họ hàng cười chê là viển vông: một đứa trẻ trường làng, không học thêm, không người dẫn dắt, lấy gì để thi vào chuyên? Nhưng Hiệp đã trả lời bằng một kế hoạch rõ ràng, một ý chí kiên định và một khát vọng đủ lớn. Lớp 9, Hiệp chia mục tiêu thành từng chặng: thi lại học sinh giỏi huyện, lọt top tỉnh, đỗ chuyên. Ban ngày đi học, tối học đến 9 giờ 30, rồi lặng lẽ làm việc nhà, từ bỏ thể thao từng yêu thích để tiết kiệm thời gian. Ban ngày, Hiệp đến trường, buổi tối học thêm đến 9 giờ 30, rồi lặng lẽ làm việc nhà, từ bỏ cả thể thao từng yêu thích để tiết kiệm thời gian cho mục tiêu “đỗ chuyên Toán”.
Thực tế lúc đó, Hiệp nghĩ học như vậy đã là rất cố gắng – so với chính mình trước đó. Nhưng sau nhiều kỳ khảo sát, cậu vẫn đứng cuối huyện. Đã có lúc, Hiệp hoang mang, nghi ngờ khả năng của chính mình, nghĩ rằng mình thật sự không có tố chất để theo đuổi giấc mơ này. Mãi về sau, Hiệp mới biết: các bạn ở thị trấn học đến 2 giờ sáng mỗi ngày, tức là nhiều hơn Hiệp 4–5 tiếng mỗi ngày. Lúc ấy, cậu vỡ lẽ – thì ra mình không tệ, chỉ là mình học chưa đủ lâu, chưa đủ sâu. Nhận ra điều đó, Hiệp không chọn bỏ cuộc, cũng không đổ lỗi cho xuất phát điểm. Cậu kiên nhẫn điều chỉnh kế hoạch học tập, học cách khai thác tối đa thời gian ít ỏi mình có, giữ cho mình một niềm tin: “Chỉ cần chưa bỏ cuộc, mình vẫn còn đường để đi.”
Gia nhập lớp tuyển huyện, Hiệp luôn nằm trong nhóm điểm thấp nhất. Đã có lúc cậu nghi ngờ bản thân, nhưng thay vì bỏ cuộc, Hiệp lại quay về ban công với hương ổi chín thoảng qua, nhắc mình nhớ lý do bắt đầu.
Cuối cùng, Hiệp đỗ chuyên Toán Trường THPT Chuyên Thái Bình, thứ hạng 68/70, một bước ngoặt thầm lặng nhưng đầy kiêu hãnh. Ba năm cấp 3, Hiệp không dừng lại mà tiếp tục đặt mục tiêu: đứng đầu lớp chuyên Toán – và đã đạt được. Các giải thưởng môn toán lần lượt đến: Giải Nhất Toán tỉnh, Giải Nhì Duyên hải, Giải Ba Quốc.
Năm 2019, Hiệp đỗ lớp Tài năng ngành Khoa học Máy tính – Đại học Bách Khoa Hà Nội. Tại đây, Hiệp không chỉ đạt được CPA 3.8/4.0 – Top 1% toàn trường, mà còn là người giữ lửa kết nối cả lớp. Là Bí thư Chi đoàn, Hiệp tổ chức các hoạt động gắn kết: du lịch, sinh nhật tập thể, học nhóm, chữa đề, chia nhóm bài tập. Tinh thần “Cả lớp là một team” giúp lớp của Hiệp trở thành tập thể xuất sắc với 50% tốt nghiệp loại Xuất sắc, 40% loại Giỏi – tỷ lệ hiếm trong lịch sử nhà trường.
Cuối năm 2022, Hiệp cùng lúc phải hoàn thành ba việc lớn: làm full-time tại A-Star Group, hoàn thành đồ án tốt nghiệp với đề tài nghiên cứu riêng, và ôn thi IELTS để đủ điều kiện ra trường. Mỗi ngày, Hiệp đi làm 8 tiếng, tối học tiếng Anh, chắt chiu từng giờ trống cho đồ án. Có lúc áp lực khiến Hiệp rơi vào khủng hoảng, mệt mỏi, sợ hãi, nhưng cậu đã chọn không bỏ cuộc. Bằng cách chia nhỏ công việc, ưu tiên từng bước, giữ cho mình một “nhịp thở vững”, Hiệp đã hoàn thành đồng thời sản phẩm cho công ty, bảo vệ đồ án thành công, thi IELTS đủ điểm ra trường. “Không có tiếng reo hò, không có ăn mừng, chỉ là một cái thở phào nhẹ tênh: ‘Cuối cùng cũng qua rồi.’”
Sau khi tốt nghiệp, Hiệp trở thành Tech Lead tại A-Star Group, dẫn dắt gần 40 nhân sự phát triển các ứng dụng tài chính phi tập trung (DeFi). Ở tuổi 23, Hiệp đã đạt nhân viên xuất sắc nhất công ty – 2023, leader xuất sắc nhất – 2024, sản phẩm xuất sắc nhất – 2024, đội nhóm xuất sắc nhất – 2024.
Nhưng điều Hiệp trân trọng nhất không phải là danh hiệu, mà là khả năng hiểu người hơn là dẫn người. Cậu học cách lắng nghe từng tâm trạng, điều chỉnh cách khích lệ, giữ hòa khí mà vẫn đảm bảo kỷ luật: “Team không chỉ có task, team là con người. Và mỗi người là một thế giới cần được lắng nghe.”
Dù làm việc trong lĩnh vực công nghệ hiện đại, Hiệp luôn hướng về gia đình và gốc rễ. Ước mơ lớn nhất của Hiệp là xây dựng một môi trường làm việc ổn định, tạo cơ hội việc làm cho người thân, để không ai phải tha hương làm thuê như cha mẹ từng làm. Trước tuổi 30, Hiệp đặt mục tiêu mua nhà tại Hà Nội, lập gia đình – một mục tiêu cho tuổi trẻ và cũng là điểm tựa tinh thần cho giai đoạn trưởng thành sắp tới.
Trải qua nhiều áp lực, từng bị suy nhược thần kinh vì căng thẳng, Hiệp nhận ra rằng: không thể thành công nếu quên chăm sóc thể chất và tinh thần. Từ đó, Hiệp thay đổi: luyện tập thể thao đều đặn, thiền, ăn uống khoa học, nghỉ ngơi hợp lý. Không còn gồng mình để chứng minh, Hiệp chọn “giữ nhịp” để bền bỉ hơn: “Đừng chỉ chăm cho công việc. Hãy chăm cho cả tâm hồn và thể xác mình. Vì chỉ khi bạn ổn, bạn mới đủ sức truyền năng lượng cho người khác.”
Trần Trọng Hiệp – từ cậu bé trường làng chỉ đạt 6 điểm Toán đã trở thành Tech Lead tuổi 23, một người trẻ biết vươn lên từ nội lực, sống có mục tiêu, làm việc với trách nhiệm, và truyền cảm hứng bằng chính hành trình của mình. Trong một thế hệ còn đang loay hoay giữa áp lực, hoài nghi, biến động, hành trình của Hiệp nhắc chúng ta rằng: xuất phát điểm không quan trọng bằng cách ta bước đi. Và chỉ cần bạn chưa buông tay, đường vẫn còn để đi tiếp.